Cuộc chiến với Covid – 19: Tản mạn chống dịch

BVR&MT – Hôm đó là ngày chủ nhật, tôi và toàn thể nhân viên bệnh viện được lệnh điều động của giám đốc, 13h30 có mặt tại Bệnh viện, mang theo tư trang để chống dịch – cách ly.

Hơi xui một tí là vợ tôi cùng làm bệnh viện. Ăn cơm trưa xong tôi lên chuẩn bị đồ, giọng có vẻ lo lắng:

–  “Em à! Bây giờ anh đi làm, chắc em ở nhà lo cho con, để anh gọi điện xin sếp”.

Gấu giọng có vẻ hớn hở:

– “Trời! Điều động của giám đốc mà, em phải đi chứ. Mà có sao đâu mấy ngày rồi về, con mình bao lần nhờ ông bà ngoại chăm rồi mà, nhờ thêm lần nữa có sao!”.

Thật là… đi chống dịch – cách ly mà nói như đi chơi, thoạt nghĩ định to tiếng nhưng thôi kệ.

Tôi xuống nhà dặn dò con những việc cần làm hằng ngày, ba mẹ đi làm vài ngày về. Đứa lớn, đứa nhỏ luôn miệng con nhớ ba mẹ lắm, nhưng vẫn không quên hỏi con có được xem tivi không? Đúng là con trẻ!

Chắc bọn trẻ không hình dung được quãng thời gian vắng những câu chuyện kể trước khi ngủ lâu như thế nào, những buổi sáng nằm nướng cùng ba mẹ nữa chớ. Rồi chúng nó sẽ nhớ thật cho mà xem. Thôi kệ!

Các y, bác sĩ luôn trong tâm thế sẵn sàng trong cuộc chiến chống Covid – 19.

Chúng tôi đến Bệnh viện thì nhà xe cũng đầy lắm rồi, gặp mặt đồng nghiệp đa số ai cũng hớn hở như đi trại hè. Có vài đồng nghiệp vẻ mặt lo lắng. Không lo sao được trước sự nguy hiểm của dịch bệnh.

Sắp xếp xong thì mẹ tôi gọi điện: “Con khỏe không, con phải làm cái này, làm cái kia, tránh cái nọ …”. Giống như khuyến cáo CDC. Ơ! Đúng là mẹ của bác sỹ phải hơn Bác sỹ có chi đâu mà phải nghĩ.

Rồi còn mấy cái thằng nối khố: “Mày đi mấy ngày về chớ mấy, có chi đâu. Cải tạo tốt nhé”. “Dễ chi chết, đi có mấy ngày còn ít hơn V. nhôm nhiều”. Hừm! Mình đi làm mà nó cứ coi như tội phạm, đúng là chó. Thôi kệ!

Ngày qua ngày, tôi chứng kiến nhiều mảnh đời éo le phải nhờ sự trợ giúp của các mạnh thường quân, vài đồng nghiệp thông báo kết quả dương tính trong nước mắt, vài số phận ra đi mà không có người thân bên cạnh.

Thực sự dịch bệnh rất khốc liệt mọi người ạ! Đừng chủ quan, hãy tự bảo vệ bản thân, gia đình và xã hội. Chúng ta đang ở trong cơn mưa và ánh sáng ở trước mắt. Nhưng chắc chắn ngày mai trời sẽ sáng.

Trần Đạt